Vén bức màn bí mật về gia đình và sự nghiệp của giám đốc CATP HN!
Nguyễn Đức Nhanh - Điện thoại: 0913208589
Là tướng xuất thân từ vùng chiêm trũng Hà Tây. Sau bao năm bôn ba lăn lộn cùng cặp mắt híp rất gian xảo điển hình, trầm luân cùng bao nhiêu cung bậc cuộc sống, bác Nhanh của chúng ta rũ bùn đất Hà Tây vươn vai về Hà Nội làm giám đốc công an thủ đô của cả nước. Và cũng có lẽ dưới thời bác Chuyên , bác Nhanh bị kìm kẹp nhiều quá, nên khi lên làm giám đốc rồi ít lâu sau đó, dây dợ nhiều nên bác còn được phong hàm tướng, bác trở nên ngông nghênh, chẳng sợ bố con thằng nào. Chắc hẳn các bạn cũng còn nhớ vụ PMU 18 của DŨng Tổng nổi tiếng 1 thời, Bác Nhanh khi đó là PGĐ cũng dùng 1 xe của PMU. Ấy vậy mà bác vẫn vượt qua búa rìu dư luận, ngang nhiên thăng chức như thường. Bây giờ bác ngang nhiên tuyên bố với rất nhiều đệ tử trong lúc trà dư tửu hậu " Một mình tao bây giờ đi 3-4 cái xe, 5-6 tài xế, xe bét cỡ hummer xem thằng nào làm gì được tao?" Ôi! Thế thì kinh rồi. Bác vẫn làm ra vẻ giản dị. Ở cái nhà be bé ở Trương Định nhưng ai biết bác có bao nhiêu biệt thự ở khắp nước Việt Nam này. Đợt vừa rồi, bác còn vươn vòi sang Lào, mua đất bên đó...
Mà quan chức , ông nào chả gái, nhất là có quả mắt như bác Nhanh, gái cứ gọi là... Công tác trong nội địa, đi máy bay cùng bác, lúc nào cũng em trẻ đẹp 18 tuổi là già . Còn tháp tùng cùng bác vi vu các nước còn kinh hơn. Hai em là ít. Dài ngày bác còn thay đổi...
Bác cùng gia đình tập theo thẻ vip ở Nikko- khách sạn nổi tiếng HN về độ đắt đỏ, và bác cũng thích ăn món ăn Nhật- chắc mong sống lâu vét lộc nhiều...
Bác còn thách thức nhiều người và điển hình TỔng cục cảnh sát đã chơi lại bác vụ New. Bác quên câu : " trời cao còn có trời cao hơn..."
Ấy vậy mà lúc nào cũng ra vẻ gia đình hạnh phúc...Tinh tướng vãi lều...
Phu nhân: Nguyễn THị Phương- 0904......
Đường đường là phu nhân ngài giám đốc thét ra lửa, ngoại hình hơi lùn 1 tí, nhưng mà đánh lô cảm tử cứ gọi là thôi rồi. Như trò hề, vợ thủ lĩnh công an lô đề dã man tàn bạo, ngày nào không lên Hàng Bài, Lò Đúc thả vài con lô nghìn điểm là bác buồn hơn cả biết tin chồng đi gái...
Trưởng nam: Nguyễn Đức Quang- dthoại: 0909555559
blog: http://au.blog.360.yahoo.com/blog-v0...rmdmBfg--?cq=1
ym là bumbum8589 nhé
Thường thường con ông lớn có đứa nào khôn đâu. Anh Quang của chúng ta thì ngu điển hình. HỌc cấp 3 Trần Phú, suốt ngày đi thầy cô và cho tiền thằng học giỏi để nhìn bài, ấy vậy mà gia đình vẫn không biết lượng sức mình, cho anh đi du học. Kết quả anh sinhnăm 84 nhưng sau 4 năm bôn ba ở nước ngoài về Việt Nam, hết Úc rồi Anh, anh lại về VN cày lại RMIT. Với tiềm lực của bố, chắc anh sẽ có bằng. CHúng ta cùng vỗ tay chúc anh thành công nhé!
Thứ nữ: Nguyễn Phương Anh- 077.....
blog:http://360.yahoo.com/profile-UWj6Ruo0dqRVq1sLfrIT
blog thứ 2: http://uk.360.yahoo.com/profile-7F3U...ZCkfK1ic-?cq=1
ym: bicuabome và embiday nhé
Bạn này thì sinhnăm 88, bằng tuổi tớ, hơ hơ, ngoại hình giống ông anh, béo, đen, xấu nhưng có 1 chữ nhưng, chụp ảnh ăn lắm nhé, mọi người vào photostream trong blog em ý sẽ biết. Dù em có như nào nhưng được cái bố em làm to thế, mà trên danh nghĩa là bạn chưa có người yêu nhưng tớ thề là tớ phải tiếp xúc và nói chuyện với 3 mỹ nam ngủ với em ý roài. Chúng nó đều bảo nhắm mắt làm thì cuối cùng cũng xong nhưng hãi lắm nên không duy trì nổi... Ấy vậy nhưng với mọi người xung quanh em sống rất nền nã, " giấu nghề" nên ai cũng nghĩ em ok lắm( cái này mọi người đọc blog em sẽ biết)... Ờ. Nhưng mà nói như thế em lại không được điểm gì à? Trời không bất công, bù lại em này học hành cũng vào loại được. Chuyên Anh Ams và bây giờ đang học ở UK... Lấy hết iốt thông minh của thằng anh, thôi anh nhường em cũng được...
Con dâu tương lai: 090.......
blog: http://360.yahoo.com/profile-cZaTi3g...WdzJ1Xw--?cq=1
ym là linhpuppy85 nhé
Chị này thì hoành tráng thôi rồi. Bố là vụ trưởng vụ ngoại giao, tí nữa lên thứ trưởng bộ ngoại giao kì vừa rồi, trượt chức vì dính kiện tụng...Ở Nga với bố từ bé, cũng ti toe Lomonoxov- trường đại học số 1 Nga nhưng mà học không theo được về nước chui vào trường con ông cháu cha Ngoại Giao vì bố có suất. Học hành chẳng bằng ai nhưng có ngaọi hình 1m70+ bố làm to nên ra trường trong khi khối đứa Ngoại Giao giỏi hơn gấp tỉ lần bon chen tìm việc, chị Linh của chúng ta ung dung vào Cục Lãnh SỰ Bộ Ngoại Giao làm việc. Sống trong nhung lụa, chị chỉ biết đến Louis Vuitton, Gucci, Prada. Tình yêu của chị dành cho anh Quang con bác Nhanh theo những gì thể hiênj là nhiều vô kể. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã chứ thực sự mà giỏi thế ai chọn anh Quang bao giờ vì nhà chị cũng hoành tráng, sao phải bợ đít? CHính vì nhà chị giàu, chị tiêu tiền như phá, nên bác Nhanh và bác Phương của chúng ta ko thích cho anh Quang yêu chị , biết thằng con mình "năng lực" có hạn nên kiếm tiền sao đủ cho chị tiêu. Cái này, rất nhiều người đã nghe chính mồm bác Nhanh nói, có điều chị không nghe thấy mà thôi....
Dài dòng quá phải không mọi người...Mịe. Nhưng em thật sự bức xúc vì cái gia đình này. Lão Nhanh phá bố em, nên bây giờ em phải bôi chuyện nhà lão ý( thật 100%) lên cho thiên hạ cùng biết. Chứ em cay lắm. Nhìn ông già mấy đêm trằn trọc thương quá...Em mong càng nhiều người đọc càng tốt vì lão ấy còn bảo bây giờ ở VN này lão ấy là số 1, đéo ai làm gì được mới kinh!
Phóng sự:
Cuộc sống vương giả của con trai Giám đốc Công An Hà Nội - Kỳ 1 + 2
Chào các bạn, trước hết mình xin tự giới thiệu về mình nhé. Mình là Nguyễn Đức Quang, con của bố Nguyễn Đức Nhanh. Mọi người gọi mình là : quangquick, hay quang béo ... gì cũng được. Bố mình thì chắc các cậu biết cả rồi. Nổi tiếng lắm! Từ vụ Bùi Tiến Dũng cho bố mình mượn xe Land Cruiser mang biển số phát lộc 31A 6226 cho đến vụ đâm xe ở Láng-Hòa Lạc và mới đây nhất là vụ Vàng Anh… Nhưng mà thôi, chuyện cũ đã qua rồi mình không muốn nhắc lại nữa. Mời các các bạn xem tấm hình của hai bố con mình trước xem có giống nhau không nhé!
Chả dấu gì các bạn, mình sinh năm 1984 quê ở Hà Tây vì bố mình là người xã Hồng Quang, huyện Ứng Hòa, tỉnh Hà Tây mà. Trước đây mình học cấp 3 Trần Phú rồi nhờ trời… Không! nói đúng ra là nhờ bố mình nên mình được “vi vu” sang Úc rồi Anh để “ru học” đấy. Nhưng nói thật nhé, mình chả muốn học tí nào. Chẳng qua chiều lòng ông bà già mà thôi. Lần trước đi “Tây” nên mải chơi quá nên bây giờ về Việt Nam phải “cày” lại RMIT. Thôi kệ bố nó! Học lấy cái bằng cho oách. Mình ghét nhất mấy thằng dở hơi cứ chửi mình là “ngu học”. Cận thận đấy nhé, không là ông bóp cổ lè lưỡi ra như thằng Lý Thông đây này!
Các cậu biết sở thích của mình là gì không? Ừ, cũng giống như nhiều người kháccó tiền mà thôi. Trước hết là xài hàng hiệu. Kính mắt Hồ Gươm là tớ cóc thèm đâu nhé. Thỉnh thoảng đi nước ngoài, làm vài cái để đeo chơi. Tiền để trong túi là gì nhỉ, tại sao lại không chơi cơ chứ. Con giám đốc Công an cơ mà. Có phải không các bạn?
Con xe này của mình nhìn được không các bạn? Hàng xịn đấy, chỉ mua nửa giá thôi! Mình chẳng thích nồi cơm điện tí nào. Ngồi xế hộp là khoái nhất. Thỉnh thoảng đưa “em yêu” đi chơi ngồi phê “lòi tĩ” ra ngoài. Con xe của Việt Dart kém xa con này nhiều vậy mà các ông nhà báo chưa gì đã nhặng hết cả lên. Ăn chơi mà để cho báo chí nó biết thì quá là … phọt phẹt!
Thỉnh thoảng mát giời, sang Bangkok đi mua sắm tí rồi về. Lên chợ Đồng Xuân chán bỏ bố. Toàn mấy con mẹ phe chửi bậy không chịu được. Thỉnh thoảng lại lôi giấy ra đốt làm cháy mất cái quần xịn của mình. Buổi sang qua Bangkok mua sắm, buổi chiều về Macau chơi bài. Đợt tới này chắc phải mua vé máy bay tuần mất thôi. Ăn nhiều trên máy bay, bụng mình hơi to ra thì phải. Mà mấy em tiếp viên Việt Nam Airline đâu rồi, cho xin cốc bia nào. Sao cứ ngồi trong đó buôn chuyện thế hả!
au những chuyến bay đường dài, mình chẳng thể nào quên được cái món “mát xa”. Hì … Hì, kinh nghiệm từ “người lớn” truyền lại cho ấy mà…Úi giời! Đọc cái cái cuốn Mua Sắm này sao mà “chuối” thế không biết. Nhớ hồi ở Úc và Anh, tạp chí Playboy post hình các em nóng đến lòi cả mắt ra ngoài. Mấy em người mẫu Việt Nam có em nào mà mình chẳng biết. Đúng là có tiền mua tiên cũng được! Ơ mà sao cái em này giống cái em hồi nắm ngoái thế nhỉ. Cứ nhìn cái nốt ruồi của em ở chỗ ấylà đã thấy buồn cười rồi
À quên mất, giới thiệu với các bạn. Đây là “người yêu” của mình. Nàng làm bên Cục Lãnh sự, Bộ Ngoại giao. Để mình từ từ giới thiệu với các bạn về nàng sau nhé. Bố nàng cũng là “cốp” bên BNG đấy. Nói thật là mình yêu nàng lắm. Nàng cũng vậy ý mà. Hôm vừa rồi, mình tổ chức sinh nhật của mình. Theo gợi ý của nàng, mình đã mời mọi người tới khách sạn xịn nhất Hà Nội. Chiều nàng thôi vì mình chẳng muốn thế đấu. Sợ người ta để ý lắm. Dù sao cũng phải giữ tiếng cho ông già tí chứ lị!
Các cậu biết không, nàng tuyệt vời lắm. Nàng luôn mang lại cho mình những nụ hôn ngọt ngào mọi lúc, mọi nơi. Cứ mỗi lần thấy nàng ngồi lẻ loi, mình lại thấy đếch chịu được. Người mình lúc nào cũng nóng hừng hực như núi Ngũ Hành Sơn. Mình thì không coi trọng lắm lễ giáo. Thời đại bây giờ khác rồi. Thích là “táng” thôi. Đời sống được bao lâu mà cứ làm bộ!
Đây là nhà bố mẹ mình đang ở. Các đừng cười vì mình không ở đây đâu. Nhà mình đàng hoàng hơn, to đẹp hơn nhà của bố mẹ mình. Nhà bé thế này thì mình làm sao để được ô tô chứ. Nhưng ở đây mình thấy rất ấm cúng, nhất là khi có nàng ở bên cạnh chiều chuộng. Ôi thân hình của nàng mới tuyệt làm sao. Nhưng mình không như Việt Dart làm cái chuyện ấy ở nhà đâu đấy nhé. Chúng mình chỉ hôn thôi. Mọi người đừng nói linh tinh nhé!
Mình nhớ nhất cái hôm sinh nhật ở khách sạn. Nàng làm mình phát điên lên được. Yêu lắm cơ! Chỉ muốn ôm nàng trong vòng tay mà thôi. Mình thích gì, nàng chiều hết. Dù cả mình và nàng đều đi “Tây” rồi nên cũng ảnh hưởng lối sống “thoáng”. Nói thật, cả cái chuyện … ấy với mình nó bé bằng con muỗi!
Mình vừa đi nghỉ với gia đình ở VinPearl, Nha Trang. Nói chung người ta biết gia đình mình nên cũng đón tiếp chu đáo lắm. Lần trước Hoa hậu Hà Kiều Anh tổ chức đám cưới ở đảo gì đấy gần đây mất có mấy tỉ đồng nhằm nhò gì. Vinpearl chỉ đáng để mình du ngoạn thôi. Mình sẽ tổ chức đám cưới ở Anh kia!
Kỳ 3: Nghịch lýTôi viết cái “entry” này với một tâm trạng nặng trĩu. Tôi tự hỏi mình rằng liệu có thực sự cần thiết phải viết ra điều này và viết để làm gì? Xã hội thật muôn màu với nhiều khoảng sáng, tối đan xen mà ở đó người ta có thể nhìn thấy những giá trị thật và ảo; hạnh phúc và đau khổ; giàu sang và nghèo hèn; chân thật và lừa dối… Mọi thứ có thể trôi theo dòng chảy của xã hội nhưng sự thật vẫn thì bao giờ vẫn là giá trị vĩnh viễn cho dù nó có có mang bất kỳ một bộ mặt giả tạo nào. Hôm qua, một bạn đọc nào đó đã gửi cho tôi đường “link” tới bài viết trên mạng điện tử VietnamNet về thân phận của một người nghèo trong xã hội. Hình ảnh cụ Lựu 90 tuổi bị bệnh thấp khớp vẫn ngày đêm phải quần quật làm việc kiếm tiền nuôi người vợ 85 tuổi bị bệnh nằm liệt giường khiến bất kỳ ai cũng phải rơi nước mắt. Cụ Lựu là một hình ảnh đại diện cho những người nghèo trong xã hội. Đành rằng trong kiếp người có kẻ giàu, người nghèo nhưng chẳng nhẽ chúng ta cứ đổ lỗi cho ông trời rằng nghèo đói là do “số phận” đã được an bài hay sao? Chẳng nhẽ chúng ta cứ thờ ơ để cho cái khoảng cách giữa giàu và nghèo ngày một phình to ra mà không thể giải thích được vì sao? Liệu có phải chúng ta quá vô cảm hay chúng ta cố tình lừa dối “sự thật” để tiếp tay cho cái khoảng cách nghịch lý ấy? Và đâu mới là sự thật của những sự thật giả tạo? Bài viết này chỉ đề cập tới một số khía cạnh nhỏ. Những hình ảnh trong bài viết này “chỉ mang tính…minh họa!”
Mua quan, bán chức tồn tại ở bất kỳ trong xã hội nào, từ xã hội phong kiến của Châu Á cho tới xã hội tư bản của các nước phương Tây và nó tồn tại dưới nhiều hình thái khác nhau. Thời phong kiến, chuyện các quan làng bỏ tiền mua “chức sắc” là chuyện khá phổ biến cho dù song song với nó có nhiều người học hành tài giỏi, thi đỗ Trạng Nguyên và được vinh dự mời vào Triều để phò Vua, giúp nước. Trong xã hội các nước tư bản ngày ngay (ví dụ nước Mỹ chẳng hạn), chuyện các tập đoàn lớn bỏ tiền ủng hộ một ai đó ra tranh cử Tổng thống và rồi nếu trúng cử họ lại được “đền ơn” bằng những hợp đồng “làm tiền” béo bở cũng là một dạng của “mua quan, bán chức” mà thôi. Tại Nga, nhiều tập đoàn mafia bơm tiền cho một nhóm “lưu manh” chính trị nào đó để thao túng chính trường nhằm dễ bề thực hiện phi vụ “rửa tiền” thì cũng được liệt vào một kiểu “mua quan, bán chức”.

Cán bộ nhà nước tổ chức sinh nhật tại Khách sạn 5 sao Nikko!
Liệu khẩu hiện "tiết kiệm" áp dụng cho những ai và ở đâu?
Ở ta, thực trạng “mua quan, bán chức” cũng không phải là ngoại lệ và tồn tại với nhiều cung bậc khác nhau. Tất nhiên, chúng ta nên nhìn nó ở khía cạnh như một mặt trái của xã hội, của một số bộ phận người, chứ không phải ai cũng vậy. Chính vì cái quan niệm “một người làm quan, cả họ được nhờ” nên người ta coi trọng chức tước và chiếc “ghế” của mình. Nếu như ở phương Tây, chuyện chiếc “ghế” thường gắn liền với trách nhiệm công việc và mức lương được hưởng thì ở ta chuyện ghế ngồi, không ít thì nhiều, thường gắn liền với bổng lộc không những cho bản thân, con cái, người thân, dòng họ, bạn bè và cả những kẻ bợ đỡ. Nhờ có chiếc “ghế” vốn chỉ để dùng kê cho chiếc “đít”, bộ mặt của con người trông cũng khác hẳn. Mỗi khi ra đường họ được đáp lại bằng những nụ cười “Hòa Đại Nhân” của thiên hạ. Mặt họ vì thế cũng “nghiêng” hơn so với mặt người thường và trục quay của quả đất. Thay vì được nghe những lời nói thật, chủ nhân của chiếc ghế được nghe những lời tán dương đến tận mây xanh cho dù đó là những ngôn từ giả dối. Từ một anh nông dân, chân đất mắt toét, nhưng nhờ chiếc ghế, anh có thể được ca tụng như một “đại tri thức” kiệt xuất. Và từ một anh hoạn lợn, nhờ ánh hào quang của chiếc ghế, anh có thể hóa thân thành ông Chủ tịch xã có thành tích xuất sắc trong các hoạt động triệt sản nam và nạo vòng tránh thai. Chiếc ghế có thể biến con người từ xấu thành tốt và ngược lại. Thật đảo lộn!
Quả thực, chiếc ghế tuy là “ảo” nhưng quyền lực và lợi ích mà nó mang về là rất lớn mà đầu tiên phải nhắc tới đó là “TIỀN”. Tiền này là những đồng tiền bất chính mà họ kiếm được nhờ có chiếc ghế. Nhờ nó mà người ta ký được những hợp đồng làm ăn béo bở và nhờ nó mà người ta thu về túi mình những đồng đô-la thấm đẫm máu và nước mắt. Chủ nhân của những chiếc ghế đi đâu thì đều được cung phụng hết cỡ như những ông hoàng. Nào là rượu ngon, nào là gái đẹp. Nào là quà nọ túi kia. Nào là xe lớn, xe bé. Vợ con họ, vốn chẳng có liên quan gì tới chiếc ghế nhưng cũng được thuộc cấp coi trọng như những hoàng hậu, vương phi có xe đưa đón. Mỗi khi “hoàng hậu” đau yếu, có một số tá hỏa các em tới thăm nom và phục vụ tận tình, chu đáo. Đi đâu, nhất là về địa phương, họ được phục vụ tới tận răng chỉ mong sao sau này “anh Hai” để mắt tới em. Những của ngon, vật lạ gì họ đều được thưởng thức cho dù những kẻ “cống tiễn” không đủ can đảm mua về để xài vì đó là những đồ dùng cho giới “quí-xờ-tộc”. Con cái họ cũng được bợ đỡ không kém để giúp cho những kẻ ăn theo “đục nước béo cò”. Nhờ có chiếc ghế, họ cố tình làm sai luật và tìm cách vơ vét nhét cho đầy túi tham mỗi khi có cơ hội. Nhiều kẻ bợ đỡ, giảo hoạt mỗi khi thấy chủ chiếc ghế tới “ngự lãm” và nhậu nhoẹt thì lại chiêu thức “giảm giá”, “khuyến mại” để lấy lòng vuốt ve và mơn trớn… mà thực chất là một hình thức đút lót, hối lộ. Người đút lót bằng những chiếc phong bì, bằng những món quà có giá trị. Nhiều kẻ cáo già hơn thì lợi dụng chiếc ghế để ép “vay tiền” rồi “quên” không trả mà thực chất là một hành vi “cướp quan” giữa ban ngày.
Nói tới chuyện “siêu lợi nhuận” từ những chiếc ghế mà đã bị cơ quan chức năng của chúng ta phanh phui thì có lẽ nổi đình nổi đám nhất là mụ PMU-18. Quan nhỏ “chén” cũng ác mà quan lớn thì lại càng “đớp” ác liệt hơn hơn. Từ Dũng “tổng” cho tới cấp xếp “bự” như thứ trưởng Nguyễn Việt Tiến, Mai Văn Dâu đã không từ một thủ đoạn nào, lợi dụng những lỗ hổng của hệ thống luật pháp và buông lỏng trong công tác quản lý hành chính, mặc sức vơ vét những đồng tiền bất chính. Những kẻ “ăn trên, ngồi trốc” này tập hợp lại với nhau không khác gì những tập đoàn “mafia” có tổ chức để bòn rút tiền bạc của nhà nước. Những đồng tiền bất chính mà họ kiếm được quá dễ dàng đó lại được họ sử dụng để thực hiện những “trò chơi” hết sức quái đản. Ông chơi ngông thì muốn ướp xác mẹ để cầu mong được thăng quan tiến chức và để còn được ăn hối lội dài dài. Ông điên rồ và bệnh hoạn hơn thì săn lùng mua trinh trẻ em để được “trường thọ” và lên quan. Thói ăn chơi, xa xỉ và quen hưởng thụ đã biến những kẻ dù đã đi gần hết cuộc đời, bạc tóc nhưng vẫn không từ bỏ được những trò “ham hố”. Những đồng tiền bất chính mà họ kiếm được đó, không ít thì nhiều, được dùng để nuôi con cái họ và người thân của họ. Thế là một tầng lớp “cậu ấm, cô chiêu” ra đời quen sống trên nhung lụa mà không hề biết rằng tiền mà bố mẹ của họ kiếm được là đồng tiền bất chính “cướp” của nhà nước và nhân dân. Họ mặc sức hưởng thụ mà không hề biết rằng trong những đồng tiền đó có máu và nước mắt của bao nhiêu người. Họ không hề biết một hạt gạo trải qua bao công đoạn, bao mồ hôi mới trắng được như vậy. Họ không hề biết tới những ngọn đèn dầu, một cái cuốc, cái xẻng đã được dùng như thế nào để cho ra đời hạt gạo ấy.

Phòng VIP tổ chức sinh nhật ở phía trong K/S Nikko!
Bên ngoài là bồi đoàn thê tử phục vụ! Đúng là già ăn chơi kiểu của già!
Thật buồn thay trong xã hội lại có những kẻ dám tự vỗ ngực mà nói rằng: “tôi đã từng nghèo và bây giờ tôi giàu thì tôi phải sống hưởng thụ”. Khi giàu có, người ta rất dễ quên đi những lúc lầm than và quên đi những mảnh đời, những số phận cơ cực khác trong xã hội. Họ cho rằng họ có quyền được hưởng thụ vì đó là tiền mà họ “kiếm chác” được. Điều đó không sai nhưng lại là một lối suy nghĩ vô trách nhiệm. Người ta cứ mặc nhiên ăn chơi thả cửa mà không hề nghĩ tới cái khẩu hiệu “tiết kiệm”. Họ quên mất những bài học giáo dục với con cái là phải biết tiêt kiệm như thế nào. Tiết kiệm chi tiêu và tiết kiệm tiền bạc chính là tiết kiệm công sức lao động và sức khỏe của con người.Tiết kiệm chính là một trong cách thức làm giàu cho đất nước. Thời chiến tranh, tuy nước ta nghèo thế, dân ta đói thế nhưng cụ Hồ của chúng ta vẫn kêu gọi mỗi người dân hãy tiết kiệm một nắm gạo nhỏ để nuôi quân. Lãnh tụ của một quốc gia mà chỉ sống trong một ngôi nhà sàn nho nhỏ không cầu lợi cho bản thân mình một thứ gì thì thật là hiếm có.
Đó là chuyện của ngày xưa, còn ngày nay khi cuộc sống sung túc lên một tí, người ta nhanh chóng quên đi cái bài học quý báu đó. Quan chức của một thành phố lớn ngông nghênh đi trên chiếc xe ô tô có trị giá tương đương 3.000 con trâu. Nhưng nếu quy đổi ra thóc có lẽ có thể dàn ra được thành một sân vận động và cao tới mấy trượng. Những cuộc nhậu tới bến mà ở đó sơn hào, hải vị được bày ra tung tóe, thừa mứa và họ chỉ biết vui đùa bằng cách đổ rượu vào mồm nhau cho tới khi nào nôn ẹo mật xanh, mật vàng mới thôi. Nhiều quan chức che mắt thiên hạ bằng cách giả vờ sống nghèo khổ nhưng “đằng sau cánh gà” thì ôi “thôi rồi Lượm ơi!”. Họ lén lút đi chơi ở những chốn “bồng lai tiên cảnh” mà nếu đi bằng tiền thật họ bỏ ra thì có lẽ là không bao giờ. Họ vẽ vời với những tiệc sinh nhật, thượng thọ, lên chức trong những nhà hàng đặc sản hay cả những khách sạn 5 sao chuyên chỉ phục vụ cho khách nước ngoài. Họ không biết rằng, cách đó không xa, trong những gầm cầu và trên vỉa hè, vẫn có những mảnh đời, những số phận đang nằm co quắp không một tấm cơm, không một manh áo. Họ sống như những người thừa trong xã hội trong ánh mặt khiệt miệt của không ít những người được gọi là những ông nọ bà kia. Liệu có phải chúng ta cố tình không biết sự thật này hay chúng ta vô cảm? Tệ hơn nữa, không ít chủ nhân của những chiếc ghế vì “tương lai” lâu dài và vì lợi ích cá nhân nên đã sớm cho con cái họ “tiếp xúc” với cái “văn hóa” mua quan, bán chức đó. Thế là trong những bàn tiệc của những “xếp to, xếp nhỏ” những khuôn mặt non choẹt, ngờ nghệch đã được giới thiệu, tiếp xúc với các bậc “chức sắc để cho các cháu “tiện làm ăn” và nhất là sau này để các cháu “nối nghiệp” cha mẹ. Nếu như ở Tây, tiền của người giàu được lấy hợp pháp để “chia” cho người nghèo bằng những chính sách rõ ràng thì ở ta, trong một số bộ phận, điều này lại có chiều hướng ngược lại…(còn nữa)
Kỳ 4: Từ “bộ đội sân bay” trở thành cán bộ Ngoại giao!!!!!
Thông tin mà tôi biết được ngày hôm nay thực sự quá xốc. Tôi không nghĩ tình trạng “tham nhũng” chúng ta lại kinh đến như vậy! Thực sự thất vọng…Tôi trích thông tin của một bạn đọc đưa ra đây để chúng ta xem xét. Tất nhiên thông tin mà mọi người đưa ra có thể chưa có cơ sở. Để khẳng đinh, chúng ta cần tìm hiểu thêm. Không biết các cơ quan chống tham nhũng có biết điều này hay không…Tôi thực sự thất vọng quá …Thất vọng cả với những gì mà chị L đã viết trong blog cho tôi. Không hiểu chị ấy “tự thanh minh” hay là để bảo vệ chiếc “ghế” của bố mình! Có lẽ chị ấy quá "ranh" không như nhiều người nghĩ!
Thực sự là thất vọng!
Ông Nguyễn Thanh Sơn (thông gia với gia đình anh Nhanh, Bộ vợ anh Quang), sinh ngày 26/12/1957 tại Hà Nội; tốt nghiệp trường Đại học Sư phạm Công nghiệp Ulan-Uđe (Liên Xô); Tiến sỹ Ngữ văn; ngoại ngữ Nga, Anh, Pháp. Trước đó, ông Nguyễn Thanh Sơn đã từng đảm nhiệm nhiều trọng trách: Tham tán Đại sứ quán Việt Nam tại Liên bang Nga; Vụ trưởng Vụ Lễ Tân, Vụ trưởng Vụ Tổ chức - Cán bộ, Uỷ viên Ban Cán sự Đảng, Trợ lý Bộ trưởng Bộ Ngoại giao... Khen thưởng: Huân chương Lao động hạng Ba (2007).
Tài sản kê khai theo sơ yếu lý lịch:
Trước đây, thời Liên Xô những năm 90 khi còn làm bên Bộ Văn hóa, anh đã từng là “bộ đội” sân bay chuyên đánh hàng, đưa đón và “cướp” hàng của người khác tại sân bay Seremenchevo. Về trình độ chuyên môn, có thể nói là con số O tròn chĩnh, kiến thức nghiệp vụ lẫn ngoại ngữ đều dối nát, bằng “Tiến sỹ” của anh vừa rồi đi mua nên bị kiện cáo tùm lum, ảnh hưởng đến việc lên chức Thứ trưởng. Nhưng nhờ tài ăn nói khéo léo và hầu hạ tốt nên qua các thời kỳ đều được các bác yêu mến như bác Cầm (nguyên Thứ trưởng BNG) nhận làm con nuôi và đưa về Bộ làm lễ tân.
Sau khi bác Cầm thất thế về hưu, ông này đã quay 180 độ chửi Bố nuôi không ra gì. Đến bây giờ bác Cầm vẫn ân hận vì đã nhận nhầm người. Thời làm nhiệm kỳ công tác tại Sứ quán ở Nga, anh đã để lại biết bao nhiêu tội ác cho cộng đồng Việt Nam tại đây, họ thù ghét và căm thù anh vì những việc xấu xa bẩn thỉu mà anh đã gây ra cho họ, đến bây giờ nếu các bạn có dịp sang Nga chơi, cứ nói đến tên anh thì ai cũng biết. Hai đứa con gái anh đang học ở bên Nga cũng phải về nước không phải là do học kém mà là do sợ bị trả thù khi anh hết nhiệm kỳ công tác.
Đến thời bác Niên, anh Sơn được trọng dụng vào công việc riêng của bác Niên như lo việc đấu đá trong nội bộ, xử lý các việc cá nhân khác của Bộ trưởng. Đặc biệt, anh là người rất mê tín nên phu nhân các sếp yêu quý. Mọi thứ từ A-Z đều được anh Sơn lo hết, để đổi lại anh được làm Vụ trưởng Vụ Tổ chức Cán bộ. Bắt đầu từ đây, anh nổi lên như cồn, như cá gặp nước, thâu tóm mọi hoạt động nội bộ của BNG từ việc luân chuyển cán bộ đi nước ngoài hay bố trí ai lên chức đều phải thông qua anh. Sau giờ làm việc căng thẳng hàng ngày, anh phải tiếp khách từ chiều đến đêm do quá nhiều người đến nhờ cậy anh từ lái xe, lao công, cán bộ…. Giá cả mỗi xuất luân chuyển cán bộ đi nước ngoài hay lên chức đều phụ thuộc vào vị trí địa bàn, giá cả khởi điểm từ vài nghìn tới vài chục nghìn USD.
Có thể nói không có ngày nào anh đuổi hết khách, vì vậy trong nhà anh lúc nào cũng có vài tên đệ tử “ruột” trực phục vụ hầu hạ. Nếu ai không làm điều gì đó vừa ý hay không theo sự chỉ đạo của anh sẽ bị ghi sổ đen, sau này có vấn đề gì sẽ bị trả thù. Tất cả các đồng chí cán bộ đều sợ anh như sợ cọp, kể cả các đồng chí Thứ trưởng. Đến thời bác K (hiện nay), vị trí của anh ngày càng được củng cố vững chắc do trước đây bồ anh Sơn là cháu gái của bác K. Bác K … nên đã để anh lộng quyền hành, thao túng tất cả công việc, đặc biệt là việc tuyển dụng bừa bãi cán bộ ngoại giao không đủ trình độ vừa qua. Việc anh chưa lên được Thứ trưởng một phần đã ảnh hưởng đến bước tiến trong sự nghiệp của mình, buộc anh phải nằm chờ thời và nhận tạm chức Quyền Chủ nhiệm Ủy ban về người Việt ở nước ngoài. Còn rất nhiều tội ác mà chúng tôi chưa thể kể hết ra đây cho mọi người, nhưng đời thật công bằng vì hiện nay vợ anh Sơn đang bị….
Tôi cam đoan những thông tin trên đây là 100%, bất kỳ ai biết về anh Sơn đều khẳng định là thật.
Nguyễn Đức Nhanh - Điện thoại: 0913208589
Là tướng xuất thân từ vùng chiêm trũng Hà Tây. Sau bao năm bôn ba lăn lộn cùng cặp mắt híp rất gian xảo điển hình, trầm luân cùng bao nhiêu cung bậc cuộc sống, bác Nhanh của chúng ta rũ bùn đất Hà Tây vươn vai về Hà Nội làm giám đốc công an thủ đô của cả nước. Và cũng có lẽ dưới thời bác Chuyên , bác Nhanh bị kìm kẹp nhiều quá, nên khi lên làm giám đốc rồi ít lâu sau đó, dây dợ nhiều nên bác còn được phong hàm tướng, bác trở nên ngông nghênh, chẳng sợ bố con thằng nào. Chắc hẳn các bạn cũng còn nhớ vụ PMU 18 của DŨng Tổng nổi tiếng 1 thời, Bác Nhanh khi đó là PGĐ cũng dùng 1 xe của PMU. Ấy vậy mà bác vẫn vượt qua búa rìu dư luận, ngang nhiên thăng chức như thường. Bây giờ bác ngang nhiên tuyên bố với rất nhiều đệ tử trong lúc trà dư tửu hậu " Một mình tao bây giờ đi 3-4 cái xe, 5-6 tài xế, xe bét cỡ hummer xem thằng nào làm gì được tao?" Ôi! Thế thì kinh rồi. Bác vẫn làm ra vẻ giản dị. Ở cái nhà be bé ở Trương Định nhưng ai biết bác có bao nhiêu biệt thự ở khắp nước Việt Nam này. Đợt vừa rồi, bác còn vươn vòi sang Lào, mua đất bên đó...
Mà quan chức , ông nào chả gái, nhất là có quả mắt như bác Nhanh, gái cứ gọi là... Công tác trong nội địa, đi máy bay cùng bác, lúc nào cũng em trẻ đẹp 18 tuổi là già . Còn tháp tùng cùng bác vi vu các nước còn kinh hơn. Hai em là ít. Dài ngày bác còn thay đổi...
Bác cùng gia đình tập theo thẻ vip ở Nikko- khách sạn nổi tiếng HN về độ đắt đỏ, và bác cũng thích ăn món ăn Nhật- chắc mong sống lâu vét lộc nhiều...
Bác còn thách thức nhiều người và điển hình TỔng cục cảnh sát đã chơi lại bác vụ New. Bác quên câu : " trời cao còn có trời cao hơn..."
Ấy vậy mà lúc nào cũng ra vẻ gia đình hạnh phúc...Tinh tướng vãi lều...
Phu nhân: Nguyễn THị Phương- 0904......
Đường đường là phu nhân ngài giám đốc thét ra lửa, ngoại hình hơi lùn 1 tí, nhưng mà đánh lô cảm tử cứ gọi là thôi rồi. Như trò hề, vợ thủ lĩnh công an lô đề dã man tàn bạo, ngày nào không lên Hàng Bài, Lò Đúc thả vài con lô nghìn điểm là bác buồn hơn cả biết tin chồng đi gái...
Trưởng nam: Nguyễn Đức Quang- dthoại: 0909555559
blog: http://au.blog.360.yahoo.com/blog-v0...rmdmBfg--?cq=1
ym là bumbum8589 nhé
Thường thường con ông lớn có đứa nào khôn đâu. Anh Quang của chúng ta thì ngu điển hình. HỌc cấp 3 Trần Phú, suốt ngày đi thầy cô và cho tiền thằng học giỏi để nhìn bài, ấy vậy mà gia đình vẫn không biết lượng sức mình, cho anh đi du học. Kết quả anh sinhnăm 84 nhưng sau 4 năm bôn ba ở nước ngoài về Việt Nam, hết Úc rồi Anh, anh lại về VN cày lại RMIT. Với tiềm lực của bố, chắc anh sẽ có bằng. CHúng ta cùng vỗ tay chúc anh thành công nhé!
Thứ nữ: Nguyễn Phương Anh- 077.....
blog:http://360.yahoo.com/profile-UWj6Ruo0dqRVq1sLfrIT
blog thứ 2: http://uk.360.yahoo.com/profile-7F3U...ZCkfK1ic-?cq=1
ym: bicuabome và embiday nhé
Bạn này thì sinhnăm 88, bằng tuổi tớ, hơ hơ, ngoại hình giống ông anh, béo, đen, xấu nhưng có 1 chữ nhưng, chụp ảnh ăn lắm nhé, mọi người vào photostream trong blog em ý sẽ biết. Dù em có như nào nhưng được cái bố em làm to thế, mà trên danh nghĩa là bạn chưa có người yêu nhưng tớ thề là tớ phải tiếp xúc và nói chuyện với 3 mỹ nam ngủ với em ý roài. Chúng nó đều bảo nhắm mắt làm thì cuối cùng cũng xong nhưng hãi lắm nên không duy trì nổi... Ấy vậy nhưng với mọi người xung quanh em sống rất nền nã, " giấu nghề" nên ai cũng nghĩ em ok lắm( cái này mọi người đọc blog em sẽ biết)... Ờ. Nhưng mà nói như thế em lại không được điểm gì à? Trời không bất công, bù lại em này học hành cũng vào loại được. Chuyên Anh Ams và bây giờ đang học ở UK... Lấy hết iốt thông minh của thằng anh, thôi anh nhường em cũng được...
Con dâu tương lai: 090.......
blog: http://360.yahoo.com/profile-cZaTi3g...WdzJ1Xw--?cq=1
ym là linhpuppy85 nhé
Chị này thì hoành tráng thôi rồi. Bố là vụ trưởng vụ ngoại giao, tí nữa lên thứ trưởng bộ ngoại giao kì vừa rồi, trượt chức vì dính kiện tụng...Ở Nga với bố từ bé, cũng ti toe Lomonoxov- trường đại học số 1 Nga nhưng mà học không theo được về nước chui vào trường con ông cháu cha Ngoại Giao vì bố có suất. Học hành chẳng bằng ai nhưng có ngaọi hình 1m70+ bố làm to nên ra trường trong khi khối đứa Ngoại Giao giỏi hơn gấp tỉ lần bon chen tìm việc, chị Linh của chúng ta ung dung vào Cục Lãnh SỰ Bộ Ngoại Giao làm việc. Sống trong nhung lụa, chị chỉ biết đến Louis Vuitton, Gucci, Prada. Tình yêu của chị dành cho anh Quang con bác Nhanh theo những gì thể hiênj là nhiều vô kể. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã chứ thực sự mà giỏi thế ai chọn anh Quang bao giờ vì nhà chị cũng hoành tráng, sao phải bợ đít? CHính vì nhà chị giàu, chị tiêu tiền như phá, nên bác Nhanh và bác Phương của chúng ta ko thích cho anh Quang yêu chị , biết thằng con mình "năng lực" có hạn nên kiếm tiền sao đủ cho chị tiêu. Cái này, rất nhiều người đã nghe chính mồm bác Nhanh nói, có điều chị không nghe thấy mà thôi....
Dài dòng quá phải không mọi người...Mịe. Nhưng em thật sự bức xúc vì cái gia đình này. Lão Nhanh phá bố em, nên bây giờ em phải bôi chuyện nhà lão ý( thật 100%) lên cho thiên hạ cùng biết. Chứ em cay lắm. Nhìn ông già mấy đêm trằn trọc thương quá...Em mong càng nhiều người đọc càng tốt vì lão ấy còn bảo bây giờ ở VN này lão ấy là số 1, đéo ai làm gì được mới kinh!
Phóng sự:
Cuộc sống vương giả của con trai Giám đốc Công An Hà Nội - Kỳ 1 + 2
Chào các bạn, trước hết mình xin tự giới thiệu về mình nhé. Mình là Nguyễn Đức Quang, con của bố Nguyễn Đức Nhanh. Mọi người gọi mình là : quangquick, hay quang béo ... gì cũng được. Bố mình thì chắc các cậu biết cả rồi. Nổi tiếng lắm! Từ vụ Bùi Tiến Dũng cho bố mình mượn xe Land Cruiser mang biển số phát lộc 31A 6226 cho đến vụ đâm xe ở Láng-Hòa Lạc và mới đây nhất là vụ Vàng Anh… Nhưng mà thôi, chuyện cũ đã qua rồi mình không muốn nhắc lại nữa. Mời các các bạn xem tấm hình của hai bố con mình trước xem có giống nhau không nhé!
Chả dấu gì các bạn, mình sinh năm 1984 quê ở Hà Tây vì bố mình là người xã Hồng Quang, huyện Ứng Hòa, tỉnh Hà Tây mà. Trước đây mình học cấp 3 Trần Phú rồi nhờ trời… Không! nói đúng ra là nhờ bố mình nên mình được “vi vu” sang Úc rồi Anh để “ru học” đấy. Nhưng nói thật nhé, mình chả muốn học tí nào. Chẳng qua chiều lòng ông bà già mà thôi. Lần trước đi “Tây” nên mải chơi quá nên bây giờ về Việt Nam phải “cày” lại RMIT. Thôi kệ bố nó! Học lấy cái bằng cho oách. Mình ghét nhất mấy thằng dở hơi cứ chửi mình là “ngu học”. Cận thận đấy nhé, không là ông bóp cổ lè lưỡi ra như thằng Lý Thông đây này!
Các cậu biết sở thích của mình là gì không? Ừ, cũng giống như nhiều người kháccó tiền mà thôi. Trước hết là xài hàng hiệu. Kính mắt Hồ Gươm là tớ cóc thèm đâu nhé. Thỉnh thoảng đi nước ngoài, làm vài cái để đeo chơi. Tiền để trong túi là gì nhỉ, tại sao lại không chơi cơ chứ. Con giám đốc Công an cơ mà. Có phải không các bạn?
Con xe này của mình nhìn được không các bạn? Hàng xịn đấy, chỉ mua nửa giá thôi! Mình chẳng thích nồi cơm điện tí nào. Ngồi xế hộp là khoái nhất. Thỉnh thoảng đưa “em yêu” đi chơi ngồi phê “lòi tĩ” ra ngoài. Con xe của Việt Dart kém xa con này nhiều vậy mà các ông nhà báo chưa gì đã nhặng hết cả lên. Ăn chơi mà để cho báo chí nó biết thì quá là … phọt phẹt!
Thỉnh thoảng mát giời, sang Bangkok đi mua sắm tí rồi về. Lên chợ Đồng Xuân chán bỏ bố. Toàn mấy con mẹ phe chửi bậy không chịu được. Thỉnh thoảng lại lôi giấy ra đốt làm cháy mất cái quần xịn của mình. Buổi sang qua Bangkok mua sắm, buổi chiều về Macau chơi bài. Đợt tới này chắc phải mua vé máy bay tuần mất thôi. Ăn nhiều trên máy bay, bụng mình hơi to ra thì phải. Mà mấy em tiếp viên Việt Nam Airline đâu rồi, cho xin cốc bia nào. Sao cứ ngồi trong đó buôn chuyện thế hả!
au những chuyến bay đường dài, mình chẳng thể nào quên được cái món “mát xa”. Hì … Hì, kinh nghiệm từ “người lớn” truyền lại cho ấy mà…Úi giời! Đọc cái cái cuốn Mua Sắm này sao mà “chuối” thế không biết. Nhớ hồi ở Úc và Anh, tạp chí Playboy post hình các em nóng đến lòi cả mắt ra ngoài. Mấy em người mẫu Việt Nam có em nào mà mình chẳng biết. Đúng là có tiền mua tiên cũng được! Ơ mà sao cái em này giống cái em hồi nắm ngoái thế nhỉ. Cứ nhìn cái nốt ruồi của em ở chỗ ấylà đã thấy buồn cười rồi
À quên mất, giới thiệu với các bạn. Đây là “người yêu” của mình. Nàng làm bên Cục Lãnh sự, Bộ Ngoại giao. Để mình từ từ giới thiệu với các bạn về nàng sau nhé. Bố nàng cũng là “cốp” bên BNG đấy. Nói thật là mình yêu nàng lắm. Nàng cũng vậy ý mà. Hôm vừa rồi, mình tổ chức sinh nhật của mình. Theo gợi ý của nàng, mình đã mời mọi người tới khách sạn xịn nhất Hà Nội. Chiều nàng thôi vì mình chẳng muốn thế đấu. Sợ người ta để ý lắm. Dù sao cũng phải giữ tiếng cho ông già tí chứ lị!
Các cậu biết không, nàng tuyệt vời lắm. Nàng luôn mang lại cho mình những nụ hôn ngọt ngào mọi lúc, mọi nơi. Cứ mỗi lần thấy nàng ngồi lẻ loi, mình lại thấy đếch chịu được. Người mình lúc nào cũng nóng hừng hực như núi Ngũ Hành Sơn. Mình thì không coi trọng lắm lễ giáo. Thời đại bây giờ khác rồi. Thích là “táng” thôi. Đời sống được bao lâu mà cứ làm bộ!
Đây là nhà bố mẹ mình đang ở. Các đừng cười vì mình không ở đây đâu. Nhà mình đàng hoàng hơn, to đẹp hơn nhà của bố mẹ mình. Nhà bé thế này thì mình làm sao để được ô tô chứ. Nhưng ở đây mình thấy rất ấm cúng, nhất là khi có nàng ở bên cạnh chiều chuộng. Ôi thân hình của nàng mới tuyệt làm sao. Nhưng mình không như Việt Dart làm cái chuyện ấy ở nhà đâu đấy nhé. Chúng mình chỉ hôn thôi. Mọi người đừng nói linh tinh nhé!
Mình nhớ nhất cái hôm sinh nhật ở khách sạn. Nàng làm mình phát điên lên được. Yêu lắm cơ! Chỉ muốn ôm nàng trong vòng tay mà thôi. Mình thích gì, nàng chiều hết. Dù cả mình và nàng đều đi “Tây” rồi nên cũng ảnh hưởng lối sống “thoáng”. Nói thật, cả cái chuyện … ấy với mình nó bé bằng con muỗi!
Mình vừa đi nghỉ với gia đình ở VinPearl, Nha Trang. Nói chung người ta biết gia đình mình nên cũng đón tiếp chu đáo lắm. Lần trước Hoa hậu Hà Kiều Anh tổ chức đám cưới ở đảo gì đấy gần đây mất có mấy tỉ đồng nhằm nhò gì. Vinpearl chỉ đáng để mình du ngoạn thôi. Mình sẽ tổ chức đám cưới ở Anh kia!
Kỳ 3: Nghịch lýTôi viết cái “entry” này với một tâm trạng nặng trĩu. Tôi tự hỏi mình rằng liệu có thực sự cần thiết phải viết ra điều này và viết để làm gì? Xã hội thật muôn màu với nhiều khoảng sáng, tối đan xen mà ở đó người ta có thể nhìn thấy những giá trị thật và ảo; hạnh phúc và đau khổ; giàu sang và nghèo hèn; chân thật và lừa dối… Mọi thứ có thể trôi theo dòng chảy của xã hội nhưng sự thật vẫn thì bao giờ vẫn là giá trị vĩnh viễn cho dù nó có có mang bất kỳ một bộ mặt giả tạo nào. Hôm qua, một bạn đọc nào đó đã gửi cho tôi đường “link” tới bài viết trên mạng điện tử VietnamNet về thân phận của một người nghèo trong xã hội. Hình ảnh cụ Lựu 90 tuổi bị bệnh thấp khớp vẫn ngày đêm phải quần quật làm việc kiếm tiền nuôi người vợ 85 tuổi bị bệnh nằm liệt giường khiến bất kỳ ai cũng phải rơi nước mắt. Cụ Lựu là một hình ảnh đại diện cho những người nghèo trong xã hội. Đành rằng trong kiếp người có kẻ giàu, người nghèo nhưng chẳng nhẽ chúng ta cứ đổ lỗi cho ông trời rằng nghèo đói là do “số phận” đã được an bài hay sao? Chẳng nhẽ chúng ta cứ thờ ơ để cho cái khoảng cách giữa giàu và nghèo ngày một phình to ra mà không thể giải thích được vì sao? Liệu có phải chúng ta quá vô cảm hay chúng ta cố tình lừa dối “sự thật” để tiếp tay cho cái khoảng cách nghịch lý ấy? Và đâu mới là sự thật của những sự thật giả tạo? Bài viết này chỉ đề cập tới một số khía cạnh nhỏ. Những hình ảnh trong bài viết này “chỉ mang tính…minh họa!”
Biệt thự ở quê nhiều khi to hơn nhà ở thành phố!
Xe cá nhân hay xe công vụ đây mà lại che biển đi thế này?
Xe cá nhân hay xe công vụ đây mà lại che biển đi thế này?
Mua quan, bán chức tồn tại ở bất kỳ trong xã hội nào, từ xã hội phong kiến của Châu Á cho tới xã hội tư bản của các nước phương Tây và nó tồn tại dưới nhiều hình thái khác nhau. Thời phong kiến, chuyện các quan làng bỏ tiền mua “chức sắc” là chuyện khá phổ biến cho dù song song với nó có nhiều người học hành tài giỏi, thi đỗ Trạng Nguyên và được vinh dự mời vào Triều để phò Vua, giúp nước. Trong xã hội các nước tư bản ngày ngay (ví dụ nước Mỹ chẳng hạn), chuyện các tập đoàn lớn bỏ tiền ủng hộ một ai đó ra tranh cử Tổng thống và rồi nếu trúng cử họ lại được “đền ơn” bằng những hợp đồng “làm tiền” béo bở cũng là một dạng của “mua quan, bán chức” mà thôi. Tại Nga, nhiều tập đoàn mafia bơm tiền cho một nhóm “lưu manh” chính trị nào đó để thao túng chính trường nhằm dễ bề thực hiện phi vụ “rửa tiền” thì cũng được liệt vào một kiểu “mua quan, bán chức”.

Cán bộ nhà nước tổ chức sinh nhật tại Khách sạn 5 sao Nikko!
Liệu khẩu hiện "tiết kiệm" áp dụng cho những ai và ở đâu?
Ở ta, thực trạng “mua quan, bán chức” cũng không phải là ngoại lệ và tồn tại với nhiều cung bậc khác nhau. Tất nhiên, chúng ta nên nhìn nó ở khía cạnh như một mặt trái của xã hội, của một số bộ phận người, chứ không phải ai cũng vậy. Chính vì cái quan niệm “một người làm quan, cả họ được nhờ” nên người ta coi trọng chức tước và chiếc “ghế” của mình. Nếu như ở phương Tây, chuyện chiếc “ghế” thường gắn liền với trách nhiệm công việc và mức lương được hưởng thì ở ta chuyện ghế ngồi, không ít thì nhiều, thường gắn liền với bổng lộc không những cho bản thân, con cái, người thân, dòng họ, bạn bè và cả những kẻ bợ đỡ. Nhờ có chiếc “ghế” vốn chỉ để dùng kê cho chiếc “đít”, bộ mặt của con người trông cũng khác hẳn. Mỗi khi ra đường họ được đáp lại bằng những nụ cười “Hòa Đại Nhân” của thiên hạ. Mặt họ vì thế cũng “nghiêng” hơn so với mặt người thường và trục quay của quả đất. Thay vì được nghe những lời nói thật, chủ nhân của chiếc ghế được nghe những lời tán dương đến tận mây xanh cho dù đó là những ngôn từ giả dối. Từ một anh nông dân, chân đất mắt toét, nhưng nhờ chiếc ghế, anh có thể được ca tụng như một “đại tri thức” kiệt xuất. Và từ một anh hoạn lợn, nhờ ánh hào quang của chiếc ghế, anh có thể hóa thân thành ông Chủ tịch xã có thành tích xuất sắc trong các hoạt động triệt sản nam và nạo vòng tránh thai. Chiếc ghế có thể biến con người từ xấu thành tốt và ngược lại. Thật đảo lộn!
Quả thực, chiếc ghế tuy là “ảo” nhưng quyền lực và lợi ích mà nó mang về là rất lớn mà đầu tiên phải nhắc tới đó là “TIỀN”. Tiền này là những đồng tiền bất chính mà họ kiếm được nhờ có chiếc ghế. Nhờ nó mà người ta ký được những hợp đồng làm ăn béo bở và nhờ nó mà người ta thu về túi mình những đồng đô-la thấm đẫm máu và nước mắt. Chủ nhân của những chiếc ghế đi đâu thì đều được cung phụng hết cỡ như những ông hoàng. Nào là rượu ngon, nào là gái đẹp. Nào là quà nọ túi kia. Nào là xe lớn, xe bé. Vợ con họ, vốn chẳng có liên quan gì tới chiếc ghế nhưng cũng được thuộc cấp coi trọng như những hoàng hậu, vương phi có xe đưa đón. Mỗi khi “hoàng hậu” đau yếu, có một số tá hỏa các em tới thăm nom và phục vụ tận tình, chu đáo. Đi đâu, nhất là về địa phương, họ được phục vụ tới tận răng chỉ mong sao sau này “anh Hai” để mắt tới em. Những của ngon, vật lạ gì họ đều được thưởng thức cho dù những kẻ “cống tiễn” không đủ can đảm mua về để xài vì đó là những đồ dùng cho giới “quí-xờ-tộc”. Con cái họ cũng được bợ đỡ không kém để giúp cho những kẻ ăn theo “đục nước béo cò”. Nhờ có chiếc ghế, họ cố tình làm sai luật và tìm cách vơ vét nhét cho đầy túi tham mỗi khi có cơ hội. Nhiều kẻ bợ đỡ, giảo hoạt mỗi khi thấy chủ chiếc ghế tới “ngự lãm” và nhậu nhoẹt thì lại chiêu thức “giảm giá”, “khuyến mại” để lấy lòng vuốt ve và mơn trớn… mà thực chất là một hình thức đút lót, hối lộ. Người đút lót bằng những chiếc phong bì, bằng những món quà có giá trị. Nhiều kẻ cáo già hơn thì lợi dụng chiếc ghế để ép “vay tiền” rồi “quên” không trả mà thực chất là một hành vi “cướp quan” giữa ban ngày.
Nói tới chuyện “siêu lợi nhuận” từ những chiếc ghế mà đã bị cơ quan chức năng của chúng ta phanh phui thì có lẽ nổi đình nổi đám nhất là mụ PMU-18. Quan nhỏ “chén” cũng ác mà quan lớn thì lại càng “đớp” ác liệt hơn hơn. Từ Dũng “tổng” cho tới cấp xếp “bự” như thứ trưởng Nguyễn Việt Tiến, Mai Văn Dâu đã không từ một thủ đoạn nào, lợi dụng những lỗ hổng của hệ thống luật pháp và buông lỏng trong công tác quản lý hành chính, mặc sức vơ vét những đồng tiền bất chính. Những kẻ “ăn trên, ngồi trốc” này tập hợp lại với nhau không khác gì những tập đoàn “mafia” có tổ chức để bòn rút tiền bạc của nhà nước. Những đồng tiền bất chính mà họ kiếm được quá dễ dàng đó lại được họ sử dụng để thực hiện những “trò chơi” hết sức quái đản. Ông chơi ngông thì muốn ướp xác mẹ để cầu mong được thăng quan tiến chức và để còn được ăn hối lội dài dài. Ông điên rồ và bệnh hoạn hơn thì săn lùng mua trinh trẻ em để được “trường thọ” và lên quan. Thói ăn chơi, xa xỉ và quen hưởng thụ đã biến những kẻ dù đã đi gần hết cuộc đời, bạc tóc nhưng vẫn không từ bỏ được những trò “ham hố”. Những đồng tiền bất chính mà họ kiếm được đó, không ít thì nhiều, được dùng để nuôi con cái họ và người thân của họ. Thế là một tầng lớp “cậu ấm, cô chiêu” ra đời quen sống trên nhung lụa mà không hề biết rằng tiền mà bố mẹ của họ kiếm được là đồng tiền bất chính “cướp” của nhà nước và nhân dân. Họ mặc sức hưởng thụ mà không hề biết rằng trong những đồng tiền đó có máu và nước mắt của bao nhiêu người. Họ không hề biết một hạt gạo trải qua bao công đoạn, bao mồ hôi mới trắng được như vậy. Họ không hề biết tới những ngọn đèn dầu, một cái cuốc, cái xẻng đã được dùng như thế nào để cho ra đời hạt gạo ấy.

Phòng VIP tổ chức sinh nhật ở phía trong K/S Nikko!
Bên ngoài là bồi đoàn thê tử phục vụ! Đúng là già ăn chơi kiểu của già!
Thật buồn thay trong xã hội lại có những kẻ dám tự vỗ ngực mà nói rằng: “tôi đã từng nghèo và bây giờ tôi giàu thì tôi phải sống hưởng thụ”. Khi giàu có, người ta rất dễ quên đi những lúc lầm than và quên đi những mảnh đời, những số phận cơ cực khác trong xã hội. Họ cho rằng họ có quyền được hưởng thụ vì đó là tiền mà họ “kiếm chác” được. Điều đó không sai nhưng lại là một lối suy nghĩ vô trách nhiệm. Người ta cứ mặc nhiên ăn chơi thả cửa mà không hề nghĩ tới cái khẩu hiệu “tiết kiệm”. Họ quên mất những bài học giáo dục với con cái là phải biết tiêt kiệm như thế nào. Tiết kiệm chi tiêu và tiết kiệm tiền bạc chính là tiết kiệm công sức lao động và sức khỏe của con người.Tiết kiệm chính là một trong cách thức làm giàu cho đất nước. Thời chiến tranh, tuy nước ta nghèo thế, dân ta đói thế nhưng cụ Hồ của chúng ta vẫn kêu gọi mỗi người dân hãy tiết kiệm một nắm gạo nhỏ để nuôi quân. Lãnh tụ của một quốc gia mà chỉ sống trong một ngôi nhà sàn nho nhỏ không cầu lợi cho bản thân mình một thứ gì thì thật là hiếm có.
Đó là chuyện của ngày xưa, còn ngày nay khi cuộc sống sung túc lên một tí, người ta nhanh chóng quên đi cái bài học quý báu đó. Quan chức của một thành phố lớn ngông nghênh đi trên chiếc xe ô tô có trị giá tương đương 3.000 con trâu. Nhưng nếu quy đổi ra thóc có lẽ có thể dàn ra được thành một sân vận động và cao tới mấy trượng. Những cuộc nhậu tới bến mà ở đó sơn hào, hải vị được bày ra tung tóe, thừa mứa và họ chỉ biết vui đùa bằng cách đổ rượu vào mồm nhau cho tới khi nào nôn ẹo mật xanh, mật vàng mới thôi. Nhiều quan chức che mắt thiên hạ bằng cách giả vờ sống nghèo khổ nhưng “đằng sau cánh gà” thì ôi “thôi rồi Lượm ơi!”. Họ lén lút đi chơi ở những chốn “bồng lai tiên cảnh” mà nếu đi bằng tiền thật họ bỏ ra thì có lẽ là không bao giờ. Họ vẽ vời với những tiệc sinh nhật, thượng thọ, lên chức trong những nhà hàng đặc sản hay cả những khách sạn 5 sao chuyên chỉ phục vụ cho khách nước ngoài. Họ không biết rằng, cách đó không xa, trong những gầm cầu và trên vỉa hè, vẫn có những mảnh đời, những số phận đang nằm co quắp không một tấm cơm, không một manh áo. Họ sống như những người thừa trong xã hội trong ánh mặt khiệt miệt của không ít những người được gọi là những ông nọ bà kia. Liệu có phải chúng ta cố tình không biết sự thật này hay chúng ta vô cảm? Tệ hơn nữa, không ít chủ nhân của những chiếc ghế vì “tương lai” lâu dài và vì lợi ích cá nhân nên đã sớm cho con cái họ “tiếp xúc” với cái “văn hóa” mua quan, bán chức đó. Thế là trong những bàn tiệc của những “xếp to, xếp nhỏ” những khuôn mặt non choẹt, ngờ nghệch đã được giới thiệu, tiếp xúc với các bậc “chức sắc để cho các cháu “tiện làm ăn” và nhất là sau này để các cháu “nối nghiệp” cha mẹ. Nếu như ở Tây, tiền của người giàu được lấy hợp pháp để “chia” cho người nghèo bằng những chính sách rõ ràng thì ở ta, trong một số bộ phận, điều này lại có chiều hướng ngược lại…(còn nữa)
Kỳ 4: Từ “bộ đội sân bay” trở thành cán bộ Ngoại giao!!!!!
Thông tin mà tôi biết được ngày hôm nay thực sự quá xốc. Tôi không nghĩ tình trạng “tham nhũng” chúng ta lại kinh đến như vậy! Thực sự thất vọng…Tôi trích thông tin của một bạn đọc đưa ra đây để chúng ta xem xét. Tất nhiên thông tin mà mọi người đưa ra có thể chưa có cơ sở. Để khẳng đinh, chúng ta cần tìm hiểu thêm. Không biết các cơ quan chống tham nhũng có biết điều này hay không…Tôi thực sự thất vọng quá …Thất vọng cả với những gì mà chị L đã viết trong blog cho tôi. Không hiểu chị ấy “tự thanh minh” hay là để bảo vệ chiếc “ghế” của bố mình! Có lẽ chị ấy quá "ranh" không như nhiều người nghĩ!
Thực sự là thất vọng!
Ông Nguyễn Thanh Sơn (thông gia với gia đình anh Nhanh, Bộ vợ anh Quang), sinh ngày 26/12/1957 tại Hà Nội; tốt nghiệp trường Đại học Sư phạm Công nghiệp Ulan-Uđe (Liên Xô); Tiến sỹ Ngữ văn; ngoại ngữ Nga, Anh, Pháp. Trước đó, ông Nguyễn Thanh Sơn đã từng đảm nhiệm nhiều trọng trách: Tham tán Đại sứ quán Việt Nam tại Liên bang Nga; Vụ trưởng Vụ Lễ Tân, Vụ trưởng Vụ Tổ chức - Cán bộ, Uỷ viên Ban Cán sự Đảng, Trợ lý Bộ trưởng Bộ Ngoại giao... Khen thưởng: Huân chương Lao động hạng Ba (2007).
Tài sản kê khai theo sơ yếu lý lịch:
- Biệt thự gần 200m2 tại làng Quốc tế Thăng Long (trị giá hơn 10 tỷ Đồng)
- 1 xe Camry 3.0 (trị giá hơn 60.000USD).
- Con gái (Linh puppy): 1 xe máy SHi 150cc (trị giá 8000 USD), 1 xe Kia Morning (trị giá 20.000USD).
Trước đây, thời Liên Xô những năm 90 khi còn làm bên Bộ Văn hóa, anh đã từng là “bộ đội” sân bay chuyên đánh hàng, đưa đón và “cướp” hàng của người khác tại sân bay Seremenchevo. Về trình độ chuyên môn, có thể nói là con số O tròn chĩnh, kiến thức nghiệp vụ lẫn ngoại ngữ đều dối nát, bằng “Tiến sỹ” của anh vừa rồi đi mua nên bị kiện cáo tùm lum, ảnh hưởng đến việc lên chức Thứ trưởng. Nhưng nhờ tài ăn nói khéo léo và hầu hạ tốt nên qua các thời kỳ đều được các bác yêu mến như bác Cầm (nguyên Thứ trưởng BNG) nhận làm con nuôi và đưa về Bộ làm lễ tân.
Sau khi bác Cầm thất thế về hưu, ông này đã quay 180 độ chửi Bố nuôi không ra gì. Đến bây giờ bác Cầm vẫn ân hận vì đã nhận nhầm người. Thời làm nhiệm kỳ công tác tại Sứ quán ở Nga, anh đã để lại biết bao nhiêu tội ác cho cộng đồng Việt Nam tại đây, họ thù ghét và căm thù anh vì những việc xấu xa bẩn thỉu mà anh đã gây ra cho họ, đến bây giờ nếu các bạn có dịp sang Nga chơi, cứ nói đến tên anh thì ai cũng biết. Hai đứa con gái anh đang học ở bên Nga cũng phải về nước không phải là do học kém mà là do sợ bị trả thù khi anh hết nhiệm kỳ công tác.
Đến thời bác Niên, anh Sơn được trọng dụng vào công việc riêng của bác Niên như lo việc đấu đá trong nội bộ, xử lý các việc cá nhân khác của Bộ trưởng. Đặc biệt, anh là người rất mê tín nên phu nhân các sếp yêu quý. Mọi thứ từ A-Z đều được anh Sơn lo hết, để đổi lại anh được làm Vụ trưởng Vụ Tổ chức Cán bộ. Bắt đầu từ đây, anh nổi lên như cồn, như cá gặp nước, thâu tóm mọi hoạt động nội bộ của BNG từ việc luân chuyển cán bộ đi nước ngoài hay bố trí ai lên chức đều phải thông qua anh. Sau giờ làm việc căng thẳng hàng ngày, anh phải tiếp khách từ chiều đến đêm do quá nhiều người đến nhờ cậy anh từ lái xe, lao công, cán bộ…. Giá cả mỗi xuất luân chuyển cán bộ đi nước ngoài hay lên chức đều phụ thuộc vào vị trí địa bàn, giá cả khởi điểm từ vài nghìn tới vài chục nghìn USD.
Có thể nói không có ngày nào anh đuổi hết khách, vì vậy trong nhà anh lúc nào cũng có vài tên đệ tử “ruột” trực phục vụ hầu hạ. Nếu ai không làm điều gì đó vừa ý hay không theo sự chỉ đạo của anh sẽ bị ghi sổ đen, sau này có vấn đề gì sẽ bị trả thù. Tất cả các đồng chí cán bộ đều sợ anh như sợ cọp, kể cả các đồng chí Thứ trưởng. Đến thời bác K (hiện nay), vị trí của anh ngày càng được củng cố vững chắc do trước đây bồ anh Sơn là cháu gái của bác K. Bác K … nên đã để anh lộng quyền hành, thao túng tất cả công việc, đặc biệt là việc tuyển dụng bừa bãi cán bộ ngoại giao không đủ trình độ vừa qua. Việc anh chưa lên được Thứ trưởng một phần đã ảnh hưởng đến bước tiến trong sự nghiệp của mình, buộc anh phải nằm chờ thời và nhận tạm chức Quyền Chủ nhiệm Ủy ban về người Việt ở nước ngoài. Còn rất nhiều tội ác mà chúng tôi chưa thể kể hết ra đây cho mọi người, nhưng đời thật công bằng vì hiện nay vợ anh Sơn đang bị….
Tôi cam đoan những thông tin trên đây là 100%, bất kỳ ai biết về anh Sơn đều khẳng định là thật.